#1. Có một gia đình mà cả hai anh chị đều thành đạt và hiểu biết. Cả hai có một cậu con trai.
Anh chị thường xuyên phải đi công tác xa. Có khi đi một người. Có khi cả hai người cùng phải đi. Cậu con trai ở nhà tự lo liệu.
Cậu rất ngoan, học hành chỉn chu. Ai cũng khen, ai cũng ao ước và lấy cậu làm tấm gương: Đấy, nhìn xem chả cần bố mẹ mà bạn ấy ngoan ngoãn, giỏi giang thế.
Anh chị vẫn cứ nhoáng nhoàng trong những chuyến đi. Lúc nào về thì ôm ấp chằm bặp con, chăm lo ào ào quýnh quáng.
Một bữa chị ở nhà, thấy con làm sai việc gì đó, chị định góp ý cho con. Đứa con vốn hiền lành, ngoan ngoãn bỗng nhìn thẳng vào chị nói: Bố mẹ nuôi con như nuôi cây trên sân thượng khi tưới ngập, khi bỏ khát. Nhưng may mắn là con vẫn sống. Cho nên mọi âu lo của mẹ với con bây giờ là muộn rồi.
Chị choáng váng. Nhưng chị thấy… đúng. Nhiều năm qua, chị chưa bao giờ biết con nghĩ gì. Chị yên tâm với sự hiểu biết của mình, yên tâm với những vật chất mình mang lại cho con.
Cái câu “con vẫn sống” của con làm chị thao thức vừa thấy thât may mắn và cũng thật đáng để chị nhìn lại.
#2. Có một bà mẹ có việc phải đi công tác xa. Sau khi trở lại nhà, chị thấy trong nhà có nhiều sợi tóc vương vãi. Nhìn lên đầu con thấy lộ ra mảng da đầu.
Chị kêu lên: trời, chắc con bị nấm đầu rồi. Chắc ở nhà không chịu chăm sóc tắm gội. Rồi chị mang con ra gội, rồi bôi xức các kiểu.
Lần đi vắng tiếp theo, chị cẩn thận dặn chị giúp việc phải làm việc đó thay cho mình. Nhưng khi trở về, mảng da đầu của con to hơn. Chị mang con đến bệnh viện. Lại xoa, lại xức đủ kiểu.
Và đến lần thứ ba trở về vẫn vậy. Một người quen đề nghị chị nên đưa con đến bác sỹ tâm lý. Và bác sỹ sau nhiều câu “tra vấn” đưa ra một kết luận trong thì thầm: Con rụng tóc vì nhớ mẹ.
Trời ơi, con chị đâu có nói nhiều về điều đó. Gọi điện về nó bảo mẹ cứ đi đừng lo. Thế là chị ở nhà với con trong một thời gian dài, hai mẹ con líu tíu có nhau. Và tóc đã mọc lại, từng sợi nhỏ mọc lên như những mầm nắng trong tim mẹ.
Kể những câu chuyện trên để thấy, sự kết nối những thành viên trong gia đình quan trọng đến mức nào. Sự kết nối mỏng như sợi tóc mà có khi nặng bằng cả một số phận con người. Ở bên nhau nhiều ngày đôi khi chúng ta không cảm nhận hết giá trị của sự gần gũi. Nhưng trẻ con cần sự tin yêu, cần sự gắn kết. Và trẻ con không phải bao giờ cũng biết cách nói ra hoặc có thể nói ra điều nó nghĩ.
Ai rồi cũng phải làm ăn, phải mưu sinh. Chỉ có điều trong sự bộn bề đó, hãy nhớ dành một góc thiêng liêng và ấm áp để nghĩ về nhau và nghĩ về con.
Nguồn: Sưu Tầm