#1. Hạt cát hay hạt trân châu ngọc trai?
Có một chàng trai luôn tự cho mình là một người tài giỏi. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta đi làm ở nhiều nơi nhưng đều cảm thấy công việc không như mong muốn. Anh ta nghĩ ông trời thật bất công. Sau nhiều lần trắc trở, anh ta tuyệt vọng cùng cực.
Thế rồi một ngày kia, người thanh niên trong lúc tuyệt vọng đã tìm đến bờ sông để tự tử. Đúng lúc anh ta định gieo mình xuống nước thì gặp một ông lão đi tới. Ông lão hỏi anh ta nguyên do tại sao lại phải tự tử.
Người thanh niên nói: “Cháu cảm thấy tuyệt vọng quá! Trong xã hội, không có ai trọng dụng cháu, họ không thừa nhận khả năng của cháu!”.
Ông lão nghe xong, không nói lời nào, mà cúi người xuống và nhặt lên một hạt cát. Rồi ông đưa cho người thanh niên này nhìn một lát.
Sau đó, ông thả cho hạt cát này rơi xuống dưới, rồi ông hỏi: “Cậu hãy nhặt hộ tôi hạt cát mà tôi vừa làm rơi xuống dưới nhé!”.
Người thanh niên ngạc nhiên nói: “Việc này vốn là điều không thể, ở đây toàn là cát, hạt nào cũng giống hạt nào mà, sao phân biệt được chứ!”.
Ông lão không nói gì, lấy trong túi của mình ra một viên ngọc trai óng ánh. Sau đó, ông cũng để viên ngọc trai này rơi xuống và nói với người thanh niên rằng: “Cậu có thể nhặt được viên ngọc trai mà tôi vừa làm rơi xuống không?”.
Người thanh niên nhanh nhảu trả lời: “Đương nhiên là được ạ!”
Lúc này, ông lão mới nói tiếp: “Vậy cậu đã hiểu ra chưa? Cậu nên biết rằng, hiện tại bản thân chưa phải là viên ngọc trai. Cho nên, cậu không thể yêu cầu người khác lập tức thừa nhận mình được. Nếu như muốn được người khác thừa nhận, thì cậu phải nghĩ cách để biến mình thành một viên trân châu ngọc trai đã”.
Trong cuộc sống của chúng ta cũng vậy, đôi khi chúng ta cứ tự nghĩ rằng mình là “viên ngọc trai” nhưng kỳ thực chúng ta có thể vẫn còn đang là “hạt cát” mà thôi.
Vì vậy, nếu muốn được đứng ở vị trí cao hơn người khác thì đương nhiên chúng ta phải có một điều gì đó nổi trội giống như “chim hạc giữa đàn gà” vậy. Chỉ có một chút xem thường và xem nhẹ của người khác mà chúng ta đã không thể nhẫn nhịn nổi thì sao có thể đạt được sự huy hoàng?
Nếu muốn bản thân được trọng dụng thì phải cố gắng để mình trở thành một viên ngọc trai. Có như vậy, người khác mới dễ dàng nhận ra và thừa nhận!
#2: Cuộn băng gạc thứ 12
Tại một bệnh viện nổi tiếng ở Mỹ, một vị bác sĩ ngoại khoa có thâm niên sắp thực hiện một ca phẫu thuật giải phẫu phần bụng cho bệnh nhân. Khi đó một ý tá mới đến đã giúp ông chuẩn bị dụng cụ giải phẫu.
Khi phẫu thuật xong đến lúc cần phải khâu vết thương, cô y tá trẻ này lại dám yêu cầu bác sĩ ngừng khâu lại.
Tất cả y tá đều rất ngạc nghiên, ông ấy là bác sĩ nổi tiếng làm sao có thể sai sót được? Một ý tá nhỏ bé sao lại dám nói như vậy với ông ấy trước mặt mọi người?
Trước đó cô y tá đã tuân theo trình tự kiểm tra toàn bộ thiết bị và vật dụng y tế xem có còn nguyên vẹn hay không, cô nói với bác sĩ: “Tôi đã chuẩn bị 12 cuộn băng gạc, bây giờ chỉ có 11 cuộn, vẫn còn một một cuộn chưa lấy ra, phải tìm ra cuộn đó”.
Không ngờ bác sĩ lại quả quyết tuyên bố: “Không, tôi đã lấy toàn bộ ra rồi”.
Cô y tá trẻ vẫn kiên trì: “Không, chúng ta đã dùng 12 cuộn băng gạc”.
Bác sĩ chầm chầm nói: “Tôi sẽ gánh chịu toàn bộ, cô khâu vết thương lại đi”.
“Không, không, không được là không được!”, cô y tá trẻ nhất quyết không chịu làm.
Lúc đó bác sĩ ngẩng đầu lên, lấy ra cuộn băng gạc thứ 12 mà ông cố lén giấu đi, rồi cười nói: “Với sự kiên trì này, cô ở nơi đâu cũng có thể thành công”.
Nhiều người hiện tại chỉ muốn làm việc qua loa đại khái cho xong. Nhưng nghiêm túc trong công việc, kiên trì đến cùng cũng là một loại mỹ đức. Phải chăng chúng ta đang khiếm khuyết nó? Nếu bạn là cô ý tá trẻ kia, bạn cũng sẽ làm như vậy hay lựa chọn quay mặt làm ngơ?
(Sưu tầm)