Hãy làm quen với Zezé, cậu bé tinh nghịch siêu hạng đồng thời cũng đáng yêu bậc nhất, với ước mơ lớn lên trở thành nhà thơ cổ thắt nơ bướm trong Cây Cam Ngọt Của Tôi.
Những lời giới thiệu đầy dễ thương đó đã lôi cuốn mình đến với Cây Cam Ngọt Của Tôi, vì mình thích những câu chuyện được kể qua cái nhìn của trẻ con, giống như Totto-chan bên cửa sổ, Chiến binh cầu vồng…Nhưng đây lại là một câu chuyện buồn, theo mình là như thế.
Tóm tắt nội dung tiểu thuyết Cây cam ngọt của tôi
Cây Cam Ngọt Của Tôi kể về cậu bé năm tuổi nhạy cảm, khôn sớm trên hành trình khám phá tình yêu và nỗi đau. Cứ như vậy, toàn bộ tiểu thuyết như để người đọc, tác giả cũng như các nhân vật đi tìm câu trả lời cho câu hỏi: “Cuộc đời có đáng sống hay không?”.
Zezé – cậu bé già trước tuổi nghịch ngợm
Câu chuyện bắt đầu qua lời kể ngây ngô của cậu bé Zezé ngịch ngợm và già trước tuổi. Dù mới lên năm nhưng cậu thấu hiểu và nhận thức được mọi điều xung quanh: hoàn cảnh nghèo khó của gia đình, sự thống khổ của mỗi thành viên dù không ai nói ra. Và cậu tự nhận mình là đứa con của quỷ, đứa trẻ bị Chúa bỏ quên.
Sở dĩ Zezé nghĩ về bản thân như vậy vì cậu luôn bị mọi người la mắng, thậm chí là đánh đập vì những trò nghịch ngợm phá làng phá xóm như cắt dây phơi quần áo để nhìn chúng lộn tùng phèo, làm giả một con rắn bằng vớ để dọa người đi đường, bôi sáp nến trước cửa nhà thờ để rình người khác ngã chổng vó… Cậu chỉ có thể nghĩ và tin rằng có một con quỷ xấu xa nào đó ở trong người trong những lúc nào đó lại nhảy ra phá phách.
Zezé cũng có trí tưởng tượng tuyệt vời. Khoảng sân sau nhà với cây cối, chuồng gà, mương nước… dưới cái nhìn thuần khiết của hai anh em (Zezé và Luis) trở thành một sở thú nhỏ, hay cả rừng rậm Amzone, rồi có lúc vụt biến thành Châu Phi. Dù cuộc sống nghèo khổ không được đi đâu, nhưng với trí tưởng tượng tuyệt vời của mình, cả thế giới như hiện thị ra đầy thú vị và rộng mở.
Có thể bạn quan tâm: Review sách Không Gia Đình – Câu chuyện nhân văn đầy ý nghĩa
Ngoài tính hiếu động, Zezé là một đứa bé hiểu chuyện, có lòng nhân hậu
Zezé rất yêu thương em trai Luis của mình, gọi cậu bé là vua Luis, lúc nào cũng sẵn sàng chơi với em. Cậu nhường Luís món đồ chơi duy nhất ở nhà để dỗ em nín khóc khi hai anh em tới muộn trong lễ phát quà Giáng Sinh. Vì theo cậu là Vua thì không được khóc, trong khi mình thì nước mắt rơi lã chã. Cậu cũng rất yêu chị Glória, người duy nhất tin hiểu và có mái tóc vàng giống cậu trong gia đình. Và mặc dù tình cảm dành cho các thành viên khác không sâu đậm bằng, nhưng cậu tin rằng mọi người trong gia đình đều là người tốt, xứng đáng được hạnh phúc.
Cậu cũng hái hoa mỗi ngày để tặng cô giáo vì theo cậu ai cũng có hoa cả, chỉ có cô là không. Dù cậu biết hái trộm hoa là sai nhưng “vườn hoa nọ lại có rất nhiều hoa, em nghĩ sẽ chẳng ai để ý. Mọi thứ đều thuộc về Chúa và hoa cũng vậy”. Và rằng Zezé nói cô đừng hôm nào cũng cho cậu tiền mua bánh ngọt, cô có thể cho người khác – một cô bé da đen còn nghèo khó hơn em nhiều, nhà cô bé có tận mười một anh chị em. Hay khi Zezé nỗ lực đi đánh giày để có thể mua cho bố một bao thuốc ở cửa tiệm với giá mười hai xu làm quà giáng sinh cho ông, với sự ân hận đau đớn khôn nguôi khi đã làm tổn thương người bố bằng câu nói của mình. Và những cố gắng lao động để có những cuốn sổ bài hát dành tặng chị gái Glória.
Tình yêu thương bị che mờ
Những đức tính tốt đẹp của Zezé không phải ai cũng nhìn thấy được. Bởi vì ở xóm ngoại ô nghèo đó, nỗi khắc khổ đã bủa vây và che mờ trái tim lương thiện của mọi người. Cậu bé chỉ có thể trò chuyện và tâm sự với cây cam ngọt – người bạn đặc biệt ở khoảng sân sau nhà. Cậu đặt tên cho nó là Pinkie và gọi thân thương là Bạn Yêu. Cậu và Pinkie không dấu giếm nhau bất cứ chuyện gì, cùng nhau đi vào thế giới mơ mộng, đẹp đẽ.
Cũng trong thời gian này, người đọc sẽ xót xa khi Zezé bị ép chín bởi gia đình mình. Đòn roi dường như là thứ ngôn ngữ giao tiếp duy nhất mà người nhà dùng để nói chuyện với cậu bé. Có những bất công trong cách hành xử của người nhà mà chính bản thân bé nhỏ của cậu đã sớm nhận ra và không thể chấp nhận được. Tâm hồn bé bỏng ấy bị tổn thương nghiêm trọng. Đã có lúc cậu từng nghĩ đến việc chấm dứt cuộc đời, chấm dứt cuộc sống khốn khổ và những đòn roi vô lý ấy.
Nhưng cũng thật may mắn, cơ duyên đã giúp cậu gặp ông Bồ tốt bụng, đáng mến – một người bạn bí mật. Ông là một người hòa nhã, yêu thương Zezé chân thành và nhìn thấy hết những điều tốt đẹp cũng như nỗi đau mà cậu bé trải qua. Ông dạy cho Zezé biết thế nào là tình yêu thương, sự trìu mến. Ông là những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống tối tăm của cậu bé. Cùng với ông Bồ, Zezé đã trải qua những ngày tháng tuyệt vời nhất.
Dù là cuối cùng, một kết cục buồn xuất hiện nhưng mình mong bạn sẽ tự mình tiếp tục đọc để từng bước khám phá tình người đôn hậu luôn tồn tại đằng sau cái nền bất hạnh của cuộc sống mà tác giả đã khéo léo thể hiện.
Cây cam ngọt của tôi – Nỗi đau của cuộc đời nghèo khổ, khốn khó
Nỗi xót xa, chua chát tràn ngập trong mình khi cảm nhận sự già dặn đến quặn lòng của một đứa bé năm tuổi. Vị đắng của cái nghèo cứ đeo bám, len lỏi như bóng ma vô hình, ám ảnh trong suy nghĩ của một đứa trẻ nhà nghèo. Zezé sớm đã được dạy như thế nào để tiết kiệm, tự học cách kiếm tiền, không được chê bai đồ ăn hay thích thú món gì đắt tiền… Nó phải biết học cách chấp nhận và quên mơ mộng đi như anh Totoca để không phải thất vọng khi không có bất kỳ món quà giáng sinh nào được để lại trong chiếc vớ.
Cũng chính bởi vì cái nghèo mà hàng xóm mất đi cả sự thiện lương, thông cảm với một đứa bé. Cũng chính bởi cái nghèo mà người cha tàn nhẫn xuống tay độc ác với con mình trong cơn cùng bí. Cũng chính bởi cái nghèo mà không ai còn đủ sức lực nhận ra một thiên thần tuyệt vời thay vì con quỷ xấu xa trong tâm hồn nhỏ bé của Zezé. Cái nghèo ấy cũng gián tiếp cướp mất đi những mộng tưởng trẻ con và tâm hồn thơ ngây của cậu bé.
Những ai đã may mắn có một tuổi thơ êm đẹp hoặc ai đã từng bước qua tuổi thơ khổ cực hẳn đều không thể cầm được nước mắt khi đọc cuốn tiểu thuyết ngắn này.
Cây cam ngọt của tôi – Cuộc đời có đáng sống?
Vậy, liệu với một cuộc sống đầy đau thương mà một đứa bé mới 5 tuổi đã sớm cảm nhận được thì cuộc sống này có còn đáng trân trọng? Nếu ai đi tìm câu trả lời cho điều đó ắt sẽ khó nào quên câu nói: “Ai đã ở trên đời, thì người đó xứng đáng được sinh ra, con ạ”.
Mặc cho bao nhiêu bất hạnh, xung quanh Zezé vẫn tồn tại rất nhiều tình người đôn hậu. Đó là chị Glória luôn bảo bọc và yêu thương em. Đó là cô giáo ở trường luôn dành sự quan tâm và tình yêu đặc biệt cho cậu học trò lanh lợi, giàu lòng nhân ái. Đó là sự chia sẻ của anh Serghino hàng xóm đầy nghĩa tình. Đó là tình bạn chân thành của ông Bồ dành cho em, một cậu bé thiên thần trong mắt ông. Cuộc sống vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp!
Và dù cho Zezé đã bỏ lại những mộng tưởng trẻ thơ, những trò nghịch dại cho đến những đòn roi giận dữ của người lớn, cho đến sự mất mát của những gì mình yêu nhưng có một điều cậu bé vẫn giữ lại, ấy là sự bao dung và niềm tin về thế giới mơ mộng của Vua Luís. Thật là ấm áp, đúng không?
Đôi nét về tác giả, tác phẩm
Tác giả José Mauro De Vasconcelos là nhà văn Brazil, song ông mang 2 dòng máu Ấn Độ và Bồ Đào Nha. Ông sinh năm 1920, mất 1984. Sinh ra trong một gia đình nghèo ở ngoại ô Rio de Janeiro, lớn lên ông phải làm đủ nghề để kiếm sống. Nhưng với tài kể chuyện thiên bẩm, trí nhớ phi thường, trí tưởng tượng tuyệt vời cùng vốn sống phong phú, José cảm thấy trong mình thôi thúc phải trở thành nhà văn nên đã bắt đầu sáng tác năm 22 tuổi. Ông ra mắt cuốn tiểu thuyết đầu tiên mang tên Banana Brava. Nhưng tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là tiểu thuyết mang màu sắc tự truyện Cây Cam Ngọt Của Tôi.
Xem thêm:
- Những cuốn sách hay về sức khỏe bạn nên tìm đọc
- Những cuốn sách hay cho bé 8 – 10 tuổi (bậc Tiểu học)
Cây Cam Ngọt Của Tôi được đưa vào chương trình tiểu học của Brazil, được bán bản quyền cho hai mươi quốc gia và chuyển thể thành phim điện ảnh. Ngoài ra, José còn rất thành công trong vai trò diễn viên điện ảnh và biên kịch.