Những Bữa Cơm Hoài Niệm Ở Trạm Mèo Con là cuốn sách chữa lành nhẹ nhàng về tình yêu, tình thân, về sự tiếc nuối và cả sự tiếp nối nữa.
Trạm Mèo Con – quán ăn nhiệm màu kết nối người sống với người đã khuất
Câu chuyện bắt đầu với Niki Kotoko, cô gái trẻ vừa mất đi người anh thân thương của mình trong một vụ tai nạn xe, mà nguyên nhân chính là để bảo vệ cô. Cô mang theo mặc cảm tội lỗi, tuyệt vọng và giày vò trong suốt những ngày tháng sau đó. Thế rồi cô được nghe nói đến Trạm Mèo Con, quán ăn nhỏ nằm bên thị trấn biển yên bình và hiền hòa. Đây là nơi người ta tin rằng “Nếu ăn cơm hoài niệm ở Trạm Mèo Con, em sẽ có thế nghe thấy giọng nói của ngươi quan trọng đối với mình…”, tức là người đã khuất. Mang theo niềm tin và hy vọng mơ hồ, cô lên đường đi đến Trạm Mèo Con.
Dù là những khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng phép màu đã xảy ra. Cô được gặp lại người anh yêu quý của mình. Nước mắt không ngừng rơi, niềm ân hận cứ thế tuôn trào. Cô đã ước hàng ngàn lần rằng người mất đi kia chính là mình thì hay biết mấy. Cô đã cầu nguyện hàng đêm để có thể gặp và nói lời xin lỗi với anh trai.
Nhưng quá khứ là chuyện đã qua, không thể quay trở lại. Người mất thì cũng đã mất, người sống thì phải tiếp tục sống. Và phải sống sao cho xứng đáng, sống tiếp nối ước mơ người thân mình. Dù có thế nào đi nữa, người thân vẫn luôn luôn sống trong ta. Chính những giây phút trò chuyện ít ỏi cùng anh trai đã giúp Kotoko đã có thêm nghị lực, bước qua nỗi đau để tiếp tục sống đúng nghĩa.
Xem thêm:
Những bữa cơm hoài niệm ở Trạm Mèo Con không những chữa lành vết thương lòng của Kotoko, mà còn của cậu bé Tanji, ông lão Yoshio và cả Kai – nhân viên Trạm Mèo Con nữa. Kai chính là người đã nấu món cơm hoài niệm cho mọi người. Có thể xem Kai như là ân nhân của Kotoko. Kai là một thanh niên hiền hòa, bên ngoài ấm áp nhưng bên trong đầy suy tư. Kai cũng có biết về những tin đồn của Trạm Mèo Con. Nhưng anh lại chưa từng thấy người đã khuất nên anh hiểu nó theo cách của riêng mình. Vậy Kai có thể gặp lại người mẹ quá cố của mình và trải lòng qua bữa cơm hoài niệm hay không? Hạ hồi phân giải nhé.
Trân trọng từng khoảnh khắc bên cạnh người thân yêu
Trong Những bữa cơm hoài niệm ở Trạm Mèo Con, kỉ niệm của Kotoko về người anh trai thật quá đỗi bình thường. Là những chuyện nhỏ nhặt vẫn diễn ra hàng ngày. Đó là thái độ anh tỏ ra “ngộ nghễ, vênh vênh” khi nấu cho cô món cú mú, đó là lúc hai anh em vui đùa trong đoàn kịch, đó là lời chào “Ồ, Kotoko hả?” ngay góc ngã tư… Ở khoảnh khắc định mệnh đó, “cô chẳng có chút dự cảm không lành nào. Cô thậm chị cũng chẳng để tâm đến việc mình đang đi cùng anh trai. Cô chẳng buồn nhìn anh trai, cũng chẳng biết anh đứng chờ đèn đỏ với nét mặt thế nào…”
Và những khoảnh khắc đó sẽ không thể nào quay lại được nữa. Vì thế, bạn ơi, hãy trân trọng từng phút giây bên cạnh người thân yêu. Thời gian ở bên những người thân yêu chẳng bao giờ kéo dài mãi mãi. Mình nghĩ đó cũng là thông điệp tích cực tác giả muốn gửi gắm đến mọi người
Thời gian không ngừng trôi, quá khứ không thay đổi được, hãy tiếp tục sống
Cuộc sống lúc nào cũng thế, có những sự ân hận, hối tiếc đúng không? Nhưng “Có hối tiếc đi chẳng nữa thì thời gian cũng không quay trở lại đâu”. Thật tàn khốc, nhưng đúng là vậy đó. Trong lúc ta hối hận thì thời gian vẫn tiếp tục trôi. Cái gì rồi cũng sẽ trôi về quá khứ. Nhưng cũng nhờ vậy mà những vết thương được chữa lành. Đó là những lời nhắc nhở liên tục của tác giả qua từng trang sách.
Ai cũng có niềm đau, tất cả nhân vật trong truyện, và cả những con người ngoài xã hội chúng ta nữa. Nhưng gặm nhắm và dằn vặt liên tục về nỗi đau sẽ nhấn chìm chúng ta. Người thân yêu của chúng ta nhất định cũng không muốn như thế. Thay vào đó, hãy dũng cảm chấp nhận sự thật và tiếp tục sống. Hãy sống sao cho xứng đáng với sự tin yêu mà họ dành cho bạn. Hãy tiếp nối những ước mơ còn dang dở!
Cảm nhận sau khi đọc Những Bữa Cơm Hoài Niệm Ở Trạm Mèo Con
Đầu tiên, mình ưng Những Bữa Cơm Hoài Niệm Ở Trạm Mèo Con ngay từ cái bìa. Một quán ăn nhỏ yên bình bên bờ biển với lối vào trắng xóa nhờ những con sò. Một chú mèo trắng nhỏ khoang vàng, một đàn mòng biển, một bãi cỏ xanh tươi… Mình thậm chí còn có thể cảm nhận được cả những làn gió biển đâu đây nữa. Một trang bìa minh họa cực kỳ bình yên.
Cuốn sách cũng không dài lắm, chỉ 300 trang và rất cuốn nên mình chỉ đọc trong một ngày là xong. Bình thường, sau khi đọc, mình sẽ không viết bài review sách ngay. Nhưng với Những Bữa Cơm Hoài Niệm Ở Trạm Mèo Con, mình phải viết liền để không quên đi cảm xúc. Đúng như lời nhận xét “tác phẩm dịu dàng pha lẫn nét buồn thương này sẽ khiến độc giả khó lòng kìm được nước mắt”, mình đã khóc rất nhiều lần khi đọc cuốn sách. Những ai đã từng ở trong hoàn cảnh tương tự, đã từng mất đi người thân của mình chắc chắn sẽ không kìm lòng được.
Dù viết về nỗi đau nhưng Những Bữa Cơm Hoài Niệm Ở Trạm Mèo Con lại là liều thuốc tinh thần giúp ta chữa lành những tổn thương đó. Cuốn sách mang nhiều thông điệp tích cực như mình đã chia sẻ phía trên. Con người phải cố gắng đứng lên trên những vết thương lòng để mạnh mẽ hơn. Dù có từng xót xa, đau đớn nhưng thời gian cũng sẽ xoa dịu bạn. Bạn phải mạnh mẽ để viết tiếp những ước mơ còn dang dở của người đã khuất. Và bạn hãy tin rằng, người thân luôn luôn bên cạnh chúng ta, như anh Kotoko đã nói “Anh sẽ luôn dõi theo Kotoko. Anh sẽ mãi mãi ở bên em. Anh sống trong em đó!”.