# Câu chuyện 1:
Trong một trận bão tuyết hoành hành trên đỉnh Alps, có một người leo núi một mình bị mắc kẹt ở đó. Anh ta hiểu rõ tình trạng của mình nếu bây giờ không nhanh tìm được một nơi trú thì nhất định sẽ bị chết cóng. Mặc dù chân sắp không bước được nữa nhưng anh ta biết mình không thể dừng lại lúc này. Nếu không vận động thì cơ thể sẽ mất nhiệt, nhanh chóng bị chết cóng.
Đột nhiên, chân anh ta vấp phải một vật. Trực giác và sự tò mò đã khiến anh ta bới tuyết lên. Hóa ra là một người gặp nạn bị tuyết vùi sắp đông cứng. Mình có nên cứu cậu ta? Người leo núi do dự bởi chính anh cũng đang kiệt sức. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng đầy mâu thuẫn, suy nghĩ muốn làm ngơ trước sự sống chết của một sinh mệnh đã dần dần bay biên. Thế là anh ta kéo người bị nạn từ trong đống tuyết kia lên, cởi găng tay của mình rồi xoa bóp truyền nhiệt cho người bị nạn.
Một lúc sau, người bị nạn sắp đông cứng dần dần có hơi ấm, không ngờ lại có thể cử động được. Còn người leo núi vì cứu sống được đồng loại mà cảm thấy tâm hồn mình trở nên ấp áp hơn. Đồng thời khi cố gắng xoa bóp truyền nhiệt cho người kia thì cơ thể anh ta cũng được sưởi ấm. Hai người họ cứ thế dìu nhau cùng thoát khỏi cơn bão tuyết.
#Câu chuyện 2:
Có một câu chuyện xảy ra ở bang Texas. Vào một đêm, bầu trời như đang phẫn nộ, mưa tuyết phủ kín dày đặc. Lúc này, một thanh niên trẻ tên là Crixus đang thở dài lo lắng bên ven đường phía ngoại ô. Xe của cậu gặp sự cố giữa đường, lại đúng vào lúc đêm hôm khuya khoắt, đường xá vắng ngắt không một bóng người. Sau một hồi rất lâu, cậu cũng gặp được một người đàn ông đang cưỡi ngựa đi về phía mình. Người kia hỏi rõ sự tình xong, không nói thêm gì mà điều khiến ngựa của mình kéo xe ô tô của Crixus tới một thị trấn nhỏ ở gần đây, cứu giúp Crixus trong lúc hoang mang không biết xoay xở thế nào.
Crixus vô cùng cảm kích. Cậu lấy hết tiền trên người đưa cho người đàn ông kia để tỏ lòng cảm ơn. Nhưng người đàn ông từ chối và nói: “Chuyện này không cần báo đáp, nhưng tôi muốn cậu hứa với tôi một điều, khi người khác gặp khó khăn, cậu cũng phải hết sức giúp đỡ họ”.
Những ngày tháng sau đó, Crixus luôn giữ lời hứa của mình. Cậu dùng hết sức mình giúp đỡ rất nhiều người và chưa bao giờ mong nhận báo đáp, chỉ yêu cầu họ giữ lời hứa giống như vậu từng hứa với người đàn ông năm xưa.
Nhiều năm sau, Crixus đã trở thành một ông lão. Có một lần Crixus đến một hòn đảo nhỏ du lịch, chẳng may gặp nạn trong trận bão nơi đó. Lúc này, có một cậu thiếu niên dũng cảm không màng tới nguy hiểm tính mạng bơi vào dòng lũ chảy xiết cứu Crixus. Khi Crixus vô cùng cảm kích nói lời cảm ơn, cậu thiếu niên kia nói: “Chuyện này không cần báo đáp, nhưng cháu muốn ông hứa với cháu một điều…”.
Bản thân mình đã nói cây này vô số lần, giờ đây trong lòng Crixus cảm thấy vô cùng ấm áp: “Hóa ra sợi dây yêu thương mà mình xâu chuỗi qua bao nhiêu người, cuối cùng cậu thiếu niên này đã trả lại mình. Tất cả việc tốt tôi đã làm cả đời này lại là đều vì tôi”.
Thay lời kết:
Câu chuyện về người leo núi hay Crixus xảy ra trong một hoàn cảnh nhỏ đặc biệt. Đó có thể coi là hình ảnh thu nhỏ của xã hội loài người. Mỗi người chúng ta đều không phải là một hòn đảo đơn độc, đồng loại chúng ta không phải là không có liên quan gì tới mình. Xét về mặt biểu hiện, bạn gỡ tảng đá đang đè lên chân người khác đơn giản chỉ là hành động giúp họ thoát khỏi đau đớn. Nhưng có lẽ bạn không biết rằng, tảng đá ngáng chân ấy đã trở thành tấm đá kê chân, nâng giá trị của bạn lên tầm cao mới.